photo 23912_10151132988682725_816652924_n-4.jpg

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

KỶ NIỆM MÙA XUÂN

          Một buổi sáng, chúng tôi ngồi uống cà phê để ôn lại vài kỷ niệm của ngày Tết, mùa xuân. Chúng tôi nói chuyện huyên thiên bỗng dưng giọng Thầy Huỳnh Ngọc nhỏ lại . Thầy kể cho tôi nghe một sự chứng kiến hết sức xúc động của Thầy trong quá trình di dời các chiến sĩ cách mạng khi làm đường Hùng vương Tam Kỳ tại khu vực trước quán cà phê Thiên Thai bây giờ về nghĩa trang liệt sĩ . Một hình ảnh rất cảm động đó là chiếc mũ tai bèo chỉ còn một cái chóp . Kể hết câu chuyện, Thầy nói: Hình ảnh ấy in đậm trong tôi. Và tôi gởi gắm tâm sự  qua bài thơ Chóp mũ tai bèo”. 
          Nhân dịp tết đến, xuân về, mừng Đảng mừng Xuân, tôi xin trân trọng được giới thiệu đến các bậc phụ huynh, các thầy cô giáo, các em học sinh và bạn đọc bài thơ của Thầy Huỳnh Ngọc :
  
CHÓP MŨ TAI BÈO
                          Huỳnh Ngọc
 
                             Chóp mũ tai bèo không còn nguyên vẹn
                             Tơi tả đường viền vài vết máu thâm đen
                             Ai đó ... cùng nằm quanh đồng đội
                             Năm tháng qua rồi vùi chặt đất vùng ven

          Chóp mũ tai bèo với vành đai năm tháng
          Mất đâu rồi vành chiếc nón thân quen
          Người chiến sĩ khi còn trong lửa trận
          Xé toạc thân rời dùng chóp mũ cứu thương chăng ?

                             Ai biết và không ai được biết
                             Cứ lặng thầm dưới lửa đạn mưa giăng
                             Trong chớp nhoáng chị hay anh cứu người đồng đội
                             Băng vết súng thù bằng chóp mũ thâm đen

          Không đủ sức và anh nằm trở lại
          Lá cờ hồng như chóp mũ trao anh

                   Trong khoảnh khắc tôi nhìn qua chóp ấy
                   Vừa chạnh lòng vừa cuối mặt tri ân
                   Trong chiến trận biết bao là chiến tích
                   Nhưng chóp mũ tai bèo là chứng tích muôn năm.                                                
                                                                   Năm 1998
         
          Qua lời kể, bài thơ, tôi nhận thấy càng tôn kính các chiến sĩ cách mạng hơn nữa, nguyện xứng đáng là những người kế tục sự nghiệp cách mạng vĩ đại .
Phan Đình Quyến